Ra khơi khi quanh đó trời sẽ giông bãoVấp ngã lại vực dậy không saoƯớc mơ đang xây dựng còn dang dởNên ta vẫn tiếp tục đi bởi vì tuổi con trẻ còn sẽ thởTuổi trẻ con đời người có bao nhiêu?Chỉ có hai mươi năm lấy đâu ra cơ mà nhiềuVì cuộc đời ta sinh sống chẳng không thiếu mà luôn thiếuPhải từ lập từ nhỏ nhắn vì chẳng được ai cưng chiều chiềuTa đi để tìm hiểu ta là ai vào cuộc đờiDù gồm thắng hay thảm bại cũng chỉ với trong cuộc chơiCó những bài bác hát nghe duy nhất lần vẫn thuộc lờiĐể biết mình bự rồi tối làm bạn cùng dung dịch thôiĐiếu thuốc tàn nỗi bi quan theo làn sương trắng tanChân ta vẫn cứ bước dù là mưa tuyệt nắng hạnGiữa ngày đông giá rét nhì đầu cực tất cả băng tanvà bất cứ ngày đêm rạng đông lên hay trăng tànXách bố lô nhưng điNhìn thiệt xa về chỗ phía cuối con đườngKhông lo ngày maiBao trở ngại ta cách quaDẫu cuộc sống này rộng bao laNgày mai sẽ giỏi thôi màBao mây mù giăngSao níu chân ta bước xa trên tuyến đường dài(Chèn đéc ơi, mệt nhọc mỏi!)Đi đi khi mà ta còn đã thởĐi để trở về ngừng cuộc đời còn dang dởTa viết tiếp lên tấc thơ đề cập giấc mơ nhằm còn nhớmà về già không tiếc nuối nữa tuổi trẻ em đầy mộng mơĐi về khu vực không bụi bặm không dòng người không gấp vãDù không thể tiền vào túi đi về đâu cũng là nhàĐi về nơi cuốn trọn thiên nhiên vào trong phổiđể xóa tung bao phiền muộn cuộc sống toàn là đưa dốiVà cuộc đời này ngắn ngủi bận lo đồng tiền trong túiNiềm vui là thứ đánh đổi toàn mặc kệ cảm xúc thôiNói thì gắt: ĐỪNG NHẮC TÔI, VÌ AN BÀI NHƯ THẾ RỒILàm ko được thì sống lỗi nhưng ai oán vậy thì bị tiêu diệt thôiVà đi đi về địa điểm không muộn phiềnĐi về địa điểm bao năm mà trái tim ta đề cập đếnVà đi đi về nơi gồm bình yênĐặt lốt chân thở một tương đối thật dài cùng khắc tên